“Uốn cây từ thuở còn non, dạy con từ thuở con còn thơ bé”. Câu tục ngữ ấy đã ăn sâu vào tiềm thức của người Việt, nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của giáo dục. Vậy nhưng, “giáo dục” là gì? Và liệu có phải chỉ có một cách “giáo dục” duy nhất? Thực tế, Có Hai Kiểu Giáo Dục, thậm chí là nhiều hơn nữa, đang âm thầm định hình nên những thế hệ tương lai. Giáo dục ở Lào cũng có những nét tương đồng và khác biệt thú vị so với Việt Nam.
Tôi còn nhớ câu chuyện về cậu học trò nghịch ngợm tên Minh. Cậu bé ham chơi, lười học, khiến thầy cô và gia đình đau đầu. Mẹ Minh, thay vì la mắng, đã kiên nhẫn trò chuyện, tìm hiểu nguyên nhân. Hóa ra, cậu bé đam mê hội họa, những bài học khô khan trên lớp chẳng thể nào lôi cuốn bằng những sắc màu rực rỡ. Mẹ Minh đã khéo léo lồng ghép kiến thức vào những bức tranh, giúp Minh vừa học vừa thỏa mãn niềm đam mê. Minh dần tiến bộ, không chỉ ở môn vẽ mà cả các môn học khác.
Giáo dục chính quy và giáo dục không chính quy
Có hai kiểu giáo dục chính: giáo dục chính quy (trong trường lớp) và giáo dục không chính quy (gia đình, xã hội). Giáo dục chính quy như “khuôn vàng thước ngọc”, cung cấp kiến thức bài bản, hệ thống. Nó giống như việc xây móng cho một ngôi nhà, vững chắc và kiên cố. Giáo dục không chính quy lại như “gió mát trăng thanh”, uốn nắn nhân cách, hình thành giá trị sống. Giáo sư Nguyễn Thị Lan, trong cuốn “Nền Tảng Giáo Dục”, đã nhấn mạnh: “Giáo dục không chỉ là truyền đạt kiến thức mà còn là bồi dưỡng tâm hồn.”
Cách giáo dục bé ở lứa tuổi mầm non rất quan trọng, vì nó là nền tảng cho sự phát triển sau này.
Sự kết hợp hài hòa giữa hai kiểu giáo dục
Hai kiểu giáo dục này không đối lập mà bổ sung cho nhau. Như âm dương hòa hợp, chúng tạo nên một con người toàn diện. Thiếu một trong hai, giáo dục sẽ trở nên “khuyết tật”. Cô Phạm Thị Hoa, một nhà giáo dục giàu kinh nghiệm, từng chia sẻ: “Giáo dục như trồng cây, cần cả đất tốt (gia đình) và ánh sáng (nhà trường) để phát triển.” Giáo dục chính quy cung cấp kiến thức, kỹ năng; giáo dục không chính quy nuôi dưỡng tâm hồn, đạo đức. Cả hai đều quan trọng như nhau.
Người xưa có câu: “Ở hiền gặp lành.” Quan niệm tâm linh này cũng phần nào phản ánh tầm quan trọng của giáo dục đạo đức, một phần quan trọng của giáo dục không chính quy. Việc dạy con trẻ biết yêu thương, chia sẻ, kính trên nhường dưới không chỉ giúp chúng trở thành người tốt mà còn được tin yêu, quý trọng.
Bài 3 trang 25 sgk giáo dục công dân 6 cũng đề cập đến tầm quan trọng của việc kết hợp giữa học tập ở trường và rèn luyện ở nhà.
Lựa chọn phương pháp giáo dục phù hợp
Vậy, làm thế nào để kết hợp hai kiểu giáo dục này một cách hiệu quả? Câu trả lời nằm ở sự thấu hiểu và linh hoạt. Mỗi đứa trẻ là một cá thể riêng biệt, với những năng lực và sở thích khác nhau. Cha mẹ và thầy cô cần quan sát, lắng nghe, tìm hiểu để lựa chọn phương pháp giáo dục phù hợp. Trường bồi dưỡng giáo dục huyện bình chánh là một ví dụ về nơi cung cấp các chương trình đào tạo cho giáo viên, giúp họ nâng cao kỹ năng sư phạm và đáp ứng nhu cầu giáo dục đa dạng.
Giáo dục Việt Nam học gì từ Nhật Bản PDF là tài liệu tham khảo hữu ích cho những ai quan tâm đến việc cải tiến giáo dục.
Tóm lại, “có hai kiểu giáo dục” – chính quy và không chính quy – đều quan trọng như nhau trong việc hình thành nhân cách và phát triển toàn diện cho con người. Hãy kết hợp chúng một cách hài hòa, linh hoạt để ươm mầm những tài năng, vun đắp những tâm hồn tươi đẹp cho tương lai. Hãy liên hệ Số Điện Thoại: 0372777779, hoặc đến địa chỉ: 233 Lê thanh Nghị, Hà Nội. Chúng tôi có đội ngũ chăm sóc khách hàng 24/7. Hãy chia sẻ bài viết này nếu bạn thấy hữu ích và để lại bình luận bên dưới để cùng thảo luận về chủ đề này nhé!