“Cái khó bó cái khôn”, nhưng đôi khi “khôn” quá lại hóa dở. Trong giáo dục cũng vậy, cứ mãi ôm khư khư kinh nghiệm hay giáo điều thì chẳng khác nào tự trói mình vào lối mòn. Bài viết này sẽ cùng bạn mổ xẻ hai căn “bệnh” nan y này: bệnh kinh nghiệm và bệnh giáo điều. Ngay sau khi đọc xong đoạn mở đầu này, bạn có thể tìm hiểu thêm về giáo dục học sinh theo hướng tích cực.
Bệnh Kinh Nghiệm: “Gừng càng già càng cay” hay “Cây non dễ uốn”?
Ông bà ta thường nói “gừng càng già càng cay” để đề cao kinh nghiệm. Quả thật, kinh nghiệm là vốn quý, là bài học xương máu đúc kết qua năm tháng. Trong giáo dục, những thầy cô giàu kinh nghiệm thường có phương pháp sư phạm linh hoạt, dễ dàng nắm bắt tâm lý học sinh. Tuy nhiên, “cái gì quá cũng không tốt”. Nếu cứ mãi dựa dẫm vào kinh nghiệm, không chịu đổi mới, cập nhật kiến thức mới thì sẽ trở thành bảo thủ, trì trệ. Giống như câu chuyện của cô giáo Lan, một giáo viên tiểu học đã có 20 năm kinh nghiệm. Cô luôn áp dụng những phương pháp cũ, mặc cho chương trình giáo dục đã thay đổi. Kết quả là học sinh của cô ngày càng thụ động, thiếu sáng tạo.
Bệnh Giáo Điều: “Giáo điều là chân lý” hay “Cái chết của tư duy”?
Bệnh giáo điều, trái ngược với bệnh kinh nghiệm, lại là sự cứng nhắc, máy móc trong việc áp dụng lý thuyết, thiếu sự linh hoạt, sáng tạo. Giáo điều giống như một “khuôn đúc” cố định, ép buộc tất cả học sinh vào một hình dạng duy nhất. Điều này kìm hãm sự phát triển tư duy độc lập, sáng tạo của học sinh. TS. Nguyễn Thị Hoa, chuyên gia giáo dục, trong cuốn sách “Giáo dục khai phóng” của mình đã nhấn mạnh: “Giáo điều là cái chết của tư duy”. Tương tự như giáo dục sức khoẻ tre bị suy hô hấp, việc áp dụng cứng nhắc một phương pháp mà không xem xét đến hoàn cảnh cụ thể cũng có thể dẫn đến những hậu quả không mong muốn.
Làm sao để “chữa bệnh”?
Vậy làm thế nào để khắc phục hai căn bệnh này? Câu trả lời nằm ở sự cân bằng. Kinh nghiệm và lý thuyết cần được kết hợp một cách hài hòa, linh hoạt. Thầy cô cần liên tục cập nhật kiến thức mới, phương pháp giảng dạy hiện đại, đồng thời vận dụng kinh nghiệm của bản thân để điều chỉnh cho phù hợp với từng đối tượng học sinh. Giống như người làm vườn khéo léo, vừa vun trồng cây non, vừa tỉa cành cho cây cổ thụ, giúp chúng sinh trưởng và phát triển tốt nhất. Đối với những ai quan tâm đến bieện pháp giáo dục học siị tăng động, việc tìm hiểu về sự cân bằng giữa kinh nghiệm và lý thuyết cũng rất quan trọng.
Kết luận
“Dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Để xứng đáng với danh xưng ấy, mỗi người thầy, người cô cần không ngừng học hỏi, trau dồi, và quan trọng nhất là biết “gạn đục khơi trong”, loại bỏ những “cặn bã” của bệnh kinh nghiệm và bệnh giáo điều, để mang đến cho học sinh những bài học bổ ích và ý nghĩa nhất. Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn về vấn đề này dưới phần bình luận. Bạn cũng có thể tìm hiểu thêm về giáo dục sức khỏe cho bệnh nhân suy thận mạn và giải bài tập giáo dục 11 trang 65 trên website của chúng tôi. Hãy liên hệ Số Điện Thoại: 0372777779, hoặc đến địa chỉ: 233 Lê thanh Nghị, Hà Nội. Chúng tôi có đội ngũ chăm sóc khách hàng 24/7.